Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

Xấu hổ... biết bao nhiêu

XẤU HỔ … BIẾT BAO NHIÊU


 

Em chỉ ước gì anh biết rằng anh đã làm em tổn thương bao nhiêu, kể cả khi em biết mình cũng làm anh tổn thương, nhiều như em. Nhưng anh sẽ không bao giờ biết được đâu, nếu em vẫn còn cười như ngày hôm nay.

Phải, em vẫn cười mỗi ngày. Và anh ơi, nếu anh biết rằng, lời anh nói rất quan trọng với em. Em đang cố giấu đi những cảm xúc thật của mình. Đến thậm chí cả bản thân em còn tưởng nhầm em thật sự không sao cả. Em khóc đấy. Vẫn âm thầm khóc bằng vài giọt nước mắt. Nhưng chỉ sau vài phút, em đã cười như chuyện đó chưa từng có, bởi lẽ chẳng ai thấy cả. Nhưng em đau lắm. Em muốn sống thật với cảm xúc của mình. Em buồn em khóc. Em vui em cười. Vậy mà tại sao, giờ đây tất cả những cảm xúc về anh lại trống rỗng đến đau lòng như thế. Có lẽ, anh sẽ khen em giỏi. Nhưng tại sao trái tim cứ phản đối để rồi lại âm ỉ khóc, lặng lẽ cầu xin lý trí của chính mình. Tại sao em lại cảm thấy mình đang giả dối đến phát rồ, phát dại như thế.

Em ước gì anh biết. Rằng anh đã đạp nát trái tim em. Em hoảng sợ trước tình yêu, từ trước khi gặp anh. Bởi trái tim em vốn chỉ là lớp băng mỏng, lấp lánh nhưng dễ vỡ. Và em chỉ đủ nhiệt tình cho một người thôi. Em mệt mỏi lắm… Phải, nhưng em vẫn yêu anh, như ngày ấy. Em cao ngạo tuyên bố rằng em yêu anh, và chỉ muốn một mình anh thôi, dù bất cứ giá nào. Em không muốn quan tâm trái tim mình đang đau đớn, hay lý trí mình đang la hét. Em chỉ biết điều em muốn, và trái tim sẽ chấp nhận, lý trí sẽ hiểu thôi. Nhưng, trái tim em vỡ rồi, vỡ vụn như những giọt nước mắt. Vỡ ra tram ngàn mảnh. Em vẫn yêu anh, nhưng những ảo tưởng, những hy vọng về cuộc sống hạnh phúc vỡ vụn rồi anh ah. Em giờ rách nát, đẫm máu, nhưng vẫn đứng đó chờ anh. Chỉ là em đã không còn mong mỏi cuộc sống bên anh. Điều đó với anh có khó hiểu không?

Nếu mỗi cô gái vốn là một thiên thần, thì em đã không còn là một thiên thần, như ngày anh gặp em nữa rồi. Trong em giờ xấu xí và đầy những vết thương còn rít máu. Đôi cánh đã đưa em đến gần anh, giờ chỉ như những mẻ vải rách bị nhuộm bởi thứ dầu hắc ín đen kịt và bốc mùi kinh tởm. Niềm tin trong em, đã vỡ nát trong ngày anh đi. Có những người con trai khác anh, vẫn đang tâng bốc em khi nụ cười của em dường như đang rực rỡ hơn bao giờ hết. Nhưng, có ai hiểu rằng, nụ cười đó là thành quả của nhiều giờ liền trước gương. Em biết cách để kéo cơ miệng lên một nụ cười toả nắng tuyệt đẹp. Và đó càng làm trái tim em rên rỉ vì sự giả dối, và lừa lọc. Em cười cả khi em nghĩ rằng mình đang khóc, mà không phải là mọt nụ cười muốn khóc. Có phải trái tim em đang chết mòn không anh, khi những giả dối càng ngày trở nên thành thục, khiến em không còn biết mình là ai. Em đã không còn là thiên thần của anh, là người khiến anh điên cuồng nữa rồi. Em giờ như một học việc của một mụ phù thuỷ quỷ quyệt, tinh ranh nhưng xinh đẹp, đen kịt trong màu trắng tinh khiết.

Anh chắc không biết. Khi em nói lời yêu dễ dàng với anh là khi em cảm thấy đấy chỉ là một trò đùa, mà em không quan tâm kết quả. Khi em cười nói rằng em nhớ anh, như một trò đùa, là khi em thật lòng muốn anh nhìn lại em. Khi em nói rằng em ghét anh, là khi em đang ghét bản thân mình chưa đủ với anh, nhưng em vẫn muốn yêu anh nhiều lắm. Khi em nói muốn nghe anh nói câu gì, chỉ là để thoả mãn chính em, chứ không bao giờ em tin những lời lúc ấy của anh là thật lòng. Khi anh nói anh nhớ em, em chỉ thấy nực cười. Khi nhìn hình anh, em chỉ cười, rang cười thật vui, chỉ vì để kiềm nén việc lao lại tát anh mấy tát rồi ôm anh. Khi em nói em ổn, là khi em cần anh, vì em đã mệt mỏi lắm rồi. Nhưng có lẽ, sẽ không bao giừ anh hiểu đâu.

Em chỉ muốn tìm đường về nhà thôi. Nơi trái tim em yên ổn, tin cậy và ấm áp. Nơi em có thể oà khóc õng ẹo. Nơi em không cần phải cười khi em đang khóc. Nơi em chỉ cần nhắc đến tên ai đó, cũng dễ dàng bật cười dù cho không phải là nụ cười tuyệt đẹp nhất.

Và khi em viết ra những dòng này. Em cảm thấy mình thật yếu đuối và đáng xấu hổ biết bao. Nhưng em chỉ biết yêu anh thôi, kể cả khi cách yêu anh rất trẻ con, rất đáng giận…

Chỉ đến đây thôi. Vì cô ấy đã trở lại, và em phải đi đây, trở về nơi anh đã bỏ lại. Trả lại nơi cô ấy đang điều khiển em, trước nỗi đau này. Em về lại nơi em bắt đầu tìm thấy chính em, trong tình yêu của anh. Tạm biệt, và nếu có thể, hẹn gặp lại anh, người yêu ah.
 
Tyara.
Ngày 29.11.13. PM