Đã bao ngày từ ngày ấy, tôi không nhớ rõ mà cũng không muốn
để ý. Vì tôi hiểu, nỗi đau thôi mà, đến rồi sẽ đi. Nỗi đau ngày chia tay rồi
cũng sẽ nhẹ nhàng mất đi một chút, rồi lại một chút, cũng giống như ngày tôi bắt
đầu yêu anh. Nó sẽ nhạt dần, theo thời gian, nhưng tôi biết, mãi nó sẽ không hết
được.
Ngày hôm ấy, ngày mà tôi biết mình đã rất lo sợ. Sợ rằng mọi
chuyện rồi sẽ kết thúc. Tôi đã không tin, vì chẳng có lý do gì cả, ngoại trừ
cái gọi là giác quan thứ 6 của lũ con gái chúng tôi. Tôi và anh chia tay một
ngày mưa. Cũng như ngày tôi và anh bắt đầu, một ngày mưa.
Câu chuyện giữa tôi và anh, hầu hết đều là những ngày nắng.
Cái nắng chói chang đến nõng bỏng da người. Cái nắng trưa mùa khô, cái nắng hiếm
mùa mưa. Hầu như trong trí nhớ, chúng đều là những ngày nắng.
Chỉ duy, ngày anh và tôi, tôi và anh, bắt đầu và dừng lại,
là có mưa.
Cái thứ mưa nhè nhẹ, nhưng rả rít, như câu chuyện của chúng
tôi vậy. Nhẹ nhàng nhưng dai dẳng. Thấm lòng người nhưng cứ buồn man mác.
Có lẽ vì vậy, với tôi thời gian cứ lặng lẽ trôi, mà tôi cũng
không màng để ý. Tôi trơ ra với thứ ấy.
Vì từ ngày ấy, tôi đã quên, làm thế nào để vui.
Tôi chợt nhớ ra rằng, ngày đã qua lâu rồi, tôi không thích
cười. Vì cười chỉ để cười thì thật vô duyên, nên tôi không thích cười. Tôi
không hiểu chuyện đó có gì vui để cười. Tôi thật sự không hiểu, tại sao lại
vui. Dù cho, bản thân tôi rất dễ vui, và cũng rất dễ buồn.
Cám ơn anh. Từ ngày gặp anh, tôi chợt nhận ra rằng trên đời
có rất nhiều chuyện vui. Mà vui nhất là việc tôi có thể kể anh nghe, tôi đã vui
thế nào. Vì anh, tôi học niềm vui là thế nào. Tôi mong được thấy anh cười, như
cách tôi thích cười, từ dạo ấy. Nhờ anh, tôi sinh động hơn, yêu đời hơn, mà tôi
không hiểu tại sao. Cuộc sống dù không đẹp, nhưng chỉ cần ở bên anh, tất cả những
gì tôi chú ý, đều trờ nên có gì đó lấp lánh.
Tôi cũng buồn nhiều hơn, nhưng thật tuyệt khi nỗi buồn đó có
thể đi ra, chứ không đơn thuần giam lại ở trong lòng.
Tôi nhờ anh, mà khác đi.
Và tôi trở lại, khi anh ra đi. Và tôi lại quên, thế nào là
niềm vui. Tôi thấy buồn. Buồn nhẹ, như không buồn.
Giống như trong lòng luôn có
một chiếc gai nhỏ, bịt lại vùng máu đang rỉ ra. Máu không tuôn ra, nỗi buồn
cũng chẳng hành hạ tôi. Nhưng tôi không thấy gì cả, ngoại trừ thấy nhói.
Tôi vẫn sẽ giữ lời ở bên anh, kể cả anh có cần tôi không.
Nhưng tôi thật khó để vui. Tôi cười ban ngày, tối về mệt mỏi.
Ngày mệt mỏi, tối về lại thoải mái. Tôi không cần cười. Tôi không thể khóc, chỉ
có thể cười. Vui nên cười. Giận cũng cười. Buồn càng cười. Với tôi, có lẽ tôi
đã đoán ra điều này từ lâu rồi.
Làm sao để tôi vui, thưa anh, người tôi yêu. Làm sao để tôi
cười, thưa anh, người tôi có. Làm sao tôi thành thật, thưa anh, người tôi mất.
Anh không hiểu. Anh cho rằng ai cũng như anh, giả dối với
lòng mình sao.
Từ ngày ấy, tôi đã quên cách vui. Vì niềm vui của tôi, đi rồi.
Ty@ra – ngày 30.10.13
lúc 00.21 SA.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét